DỖ MÌNH
Em thấy mình đang dần lạ xa với nụ cười
Và chấp nhận sống một quãng đời không có niềm vui
Em cũng thôi không đếm thời gian và chờ đợi
Không còn muốn nghe những lời hẹn hứa đầu môi.
Em gom nỗi buồn để huyễn hoặc mình đó là niềm vui
Nhặt nhạnh đắng cay rồi mỉm cười đặt tên "hạnh phúc"
Em ủi an mình bằng nỗi đau đã khiến em bao đêm dài thao thức
Rồi tự dối lòng rằng tâm mình vẫn bình yên.
Em gửi nhớ vào quên
Gom hết những cơn mưa
Để trả cho người
Một khoảng trời
Đầy nắng.
Và chấp nhận sống một quãng đời không có niềm vui
Em cũng thôi không đếm thời gian và chờ đợi
Không còn muốn nghe những lời hẹn hứa đầu môi.
Em gom nỗi buồn để huyễn hoặc mình đó là niềm vui
Nhặt nhạnh đắng cay rồi mỉm cười đặt tên "hạnh phúc"
Em ủi an mình bằng nỗi đau đã khiến em bao đêm dài thao thức
Rồi tự dối lòng rằng tâm mình vẫn bình yên.
Em gửi nhớ vào quên
Gom hết những cơn mưa
Để trả cho người
Một khoảng trời
Đầy nắng.
Bạn đang xem bài thơ : DỖ MÌNH tại Ngamtho.Com . Chúc các bạn vui vẻ.