MÀU TI-GÔN CŨ

Người đăng: Nhãn: vào lúc

-Em chẳng hờn anh, chẳng giận anh.
Chỉ là em tiếc mớ trầu xanh 
Ti gôn màu máu, tim tan vỡ
Khóa chặt niềm đau mộng chẳng thành.
-Anh tự trách mình,tự giận anh!
Sao khi xưa ấy nỡ đoạn đành
Ví cánh Tigôn như tim vỡ
Làm tan tác cả mộng ngày xanh
-Thôi chớ trách mình, giận chi anh !
Âu là duyên nợ, ta phải đành.
Ti gôn anh giữ, vui duyên mới
Trầu vàng, cau úa trách chi anh!
-Anh phải trách mình,phải giận anh!
Dự cảm làm chi chuyện chẳng lành?
Tigôn năm ấy làm chi tội?
Mà đành héo rũ lá trầu xanh
-Trầu vàng cau úa chẳng hóa xanh
Dẫu sao thì mộng cũng không thành.
Trách hờn chi nữa thêm ray rứt
Chi bằng gửi gió, đúng không anh ?
-Sá gì cơn gió thoảng mong manh
Há đủ phong ba để dỗ dành?
Khi mà lòng anh đầy bão tố
Bao giờ yên được,hỡi cao xanh?
-Oán Trời, trách phận ích chi anh!
Ông tơ bà nguyệt chẳng kết thành.
Em hiểu lòng anh đầy bão tố
Nên lòng mãi chẳng thể quên anh!
-Nửa đời còn lại mãi quẩn quanh
Hoa tim đã vỡ cánh tan tành
Thương em ôm ấp cành hoa cũ
Để nước mắt nào hóa long lanh.
-Huân Trần/Nguyễn Thị Điệp-
Chia sẻ cho bạn bè :

Các bài liên quan




Back to Top