Bốn Mùa Ngơ Ngác
Người đăng:
Đá Vàng
Nhãn:
Thơ Tâm Trạng
vào lúc
16:31
Cô mượn những cơn điên để chạy trốn những cơn phiền cơn nhớ
bạn bè bảo cô say
người đời kêu tưng tửng
chỉ cô biết rằng mình đang lững thững
tập quên...
Đâu đơn giản chỉ là một cái tên
có thể gạch đi để rồi ngồi viết lại
cũng không hề là một tình yêu vụng dại
có thể mỉm cười rồi yêu lại chẳng đắn đo
Đến cả chuyện nhận và cho
một chút tình yêu khi cô đã trao đi quá nhiều thương nhớ
cô cũng chẳng mảy may được một lần vô cớ
hờn ghen...
Không phải một người quen
không phải tình nhân, cũng chẳng là ai cả
không thể gọi tên những nỗi đau chỉ mình cô vật vã
cô lại cười ha hả
tập quên...
bạn bè bảo cô say
người đời kêu tưng tửng
chỉ cô biết rằng mình đang lững thững
tập quên...
Đâu đơn giản chỉ là một cái tên
có thể gạch đi để rồi ngồi viết lại
cũng không hề là một tình yêu vụng dại
có thể mỉm cười rồi yêu lại chẳng đắn đo
Đến cả chuyện nhận và cho
một chút tình yêu khi cô đã trao đi quá nhiều thương nhớ
cô cũng chẳng mảy may được một lần vô cớ
hờn ghen...
Không phải một người quen
không phải tình nhân, cũng chẳng là ai cả
không thể gọi tên những nỗi đau chỉ mình cô vật vã
cô lại cười ha hả
tập quên...
Bạn đang xem bài thơ : Bốn Mùa Ngơ Ngác tại Ngamtho.Com . Chúc các bạn vui vẻ.