Đến bao giờ nỗi buồn mới nhạt phai
Một vài lần cảm xúc tự lạc dòng
Tự nhớ mong, tự đau lòng
mệt thật
Tại sao đã bao lần ta cố cất
Giữ thật sâu rồi mà vẫn thấy rất đau
Cuộc đời rộng dài, chỉ chớp mắt là đã lạc mất nhau
Để lại phía sau còn lại gì ngoài trống vắng
Nước mắt mặn mòi, bờ môi thì chát đắng
Nắng cũng ngả màu, chỉ những kí ức nát nhàu là còn mang
Mất nhau rồi thì mộng cũng tan hoang
Buồn tới ngỡ ngàng như đang trong cơn mộng mị
Rốt cuộc thì sau bao điều hứa hẹn giờ ta chỉ
Một bóng đi về, một bóng đơn côi
Mệt mỏi lắm rồi, mệt mỏi lắm người ơi
Sao lại bỏ tôi giữa một trời hoang hoải
Người đi rồi còn mình tôi sầu mãi
Những giấc mộng dài vẫn khắc khoải gọi tên ai
Đến bao giờ nỗi buồn mới nhạt phai
Lại có thể mỉm cười nhìn nắng mai rồi bước tiếp
Tự nhớ mong, tự đau lòng
mệt thật
Tại sao đã bao lần ta cố cất
Giữ thật sâu rồi mà vẫn thấy rất đau
Cuộc đời rộng dài, chỉ chớp mắt là đã lạc mất nhau
Để lại phía sau còn lại gì ngoài trống vắng
Nước mắt mặn mòi, bờ môi thì chát đắng
Nắng cũng ngả màu, chỉ những kí ức nát nhàu là còn mang
Mất nhau rồi thì mộng cũng tan hoang
Buồn tới ngỡ ngàng như đang trong cơn mộng mị
Rốt cuộc thì sau bao điều hứa hẹn giờ ta chỉ
Một bóng đi về, một bóng đơn côi
Mệt mỏi lắm rồi, mệt mỏi lắm người ơi
Sao lại bỏ tôi giữa một trời hoang hoải
Người đi rồi còn mình tôi sầu mãi
Những giấc mộng dài vẫn khắc khoải gọi tên ai
Đến bao giờ nỗi buồn mới nhạt phai
Lại có thể mỉm cười nhìn nắng mai rồi bước tiếp
Bạn đang xem bài thơ : Đến bao giờ nỗi buồn mới nhạt phai tại Ngamtho.Com . Chúc các bạn vui vẻ.